Chân Minh Châu không thể nghe vào, chẳng lẽ cô rất kém sao? Người này thật sự hết nói nỗi.
Chỉ là hôm nay anh cứu cô một mạng, lại còn làm đồ ăn ngon như vậy cho cô. Vì thế, cô hít sâu, nở nụ cười xã giao, sau đó tiếp tục vùi đầu vào ăn: “Yên tâm, tôi cũng chướng mắt anh.”
Vu Thanh Hàn: “Cô ăn xong rồi lại nói chuyện.”
Chân Minh Châu: “Tôi thích như vậy.”
Cuộc đời ngắn ngủi, bản thân vui vẻ là quan trọng nhất.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây