Chân Minh Châu thấy Túc Ninh vẫn đứng đó ngây ngốc, vội vàng gọi: “Anh nhanh xuống đây đi, trời lạnh như vậy mà cứ đứng trên đó không sợ bị cảm sao.”
Khóe miệng Túc Ninh giật giật như muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt nên lời. Anh hít sâu một hơi rồi đi xuống nước, nước trong suối vô cùng ấm áp. Nhưng thật ra anh vốn không cảm thấy lạnh, nhìn thấy Chân Minh Châu thì cảm giác lạnh lẽo đã biến mất.
Ngược lại anh còn cảm thấy cực kỳ nóng.
Túc Ninh bước vào trong nước những lúc này trong đầu lại nghĩ, như thế có được tính là Tắm! Uyên! Ương hay không?
Nhưng khi nhìn thấy bên cạnh còn có Tiểu Thạch Đầu thì lại cảm thấy quả nhiên bản thân mình suy nghĩ quá nhiều, con người sợ nhất là suy nghĩ viễn vong, anh cúi đầu nhìn dòng nước.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây