Túc Ninh cảm thấy mình cũng chưa nói câu gì mang ý nghĩa khinh thường cả, từ đâu mà bọn họ có suy nghĩ này? Anh chỉ cảm thấy khó hiểu vì sao lại có người yêu quý gấu trúc đến vậy, loài động vật này không phải cũng nguy hiểm như lão hổ và sư tử sao? Rõ ràng là loài động vật rất hung tàn nhưng trong miệng mấy người này nó lại không khác gì thú cưng cả.
Anh không thể hiểu nỗi.
Túc Ninh: “Tôi không hiểu.”
Chân Minh Châu nhìn anh, cười hì hì: “Anh không cần đâu, chỉ cần biết gấu trúc là quốc bảo và có rất nhiều người yêu thích nó là được. Không chỉ có gấu trúc, mà những loài động vật khác đều thuộc nhóm động vật được bảo hộ, không thể giết cũng không thể ăn thịt, nếu không anh sẽ phải ăn cơm tù. Anh đã hiểu chưa?
Túc Ninh thận trọng gật đầu: “Đã hiểu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây