Rất nhanh Chân Minh Châu đã lấy một quyển sổ cho Văn Khâm, khi nhận được hắn vô cùng vui vẻ.
Sau đó hắn đi đến bên cạnh Túc Ninh, cảm khái: “Bà chủ dễ nói chuyện như vậy, tính cách lại dịu dàng, không sợ bị lừa sao?”
Túc Ninh cười như không cười nhìn Văn Khâm, nói: “Chẳng lẽ ở đây tôi chỉ là tượng gỗ thôi sao?”
Vẻ mặt Văn Khâm ngây ngốc.
Túc Ninh bình tĩnh giải thích: “Bà chủ có ơn lớn với tôi, chuyện của cô ấy chính là chuyện của tôi, tính tình cô ấy tốt là vì cô ấy có hàm dưỡng; nếu gặp người hiểu chuyện cô ấy sẽ rất lịch sự, nếu gặp người không hiểu chuyện cũng chẳng sao, tôi sẽ khiến kẻ đó biết được kết cục khi không hiểu chuyện.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây