Lúc này, Chân Minh Châu đang nghiêm túc tìm hòm thuốc, nói: “Không cần cảm ơn, ít nhiều gì tôi và Bạch Viễn cũng là người quen, con người của ông ấy cũng không xấu, giúp đỡ ông ấy cũng là việc nên làm.”
Chỉ cần nhìn vào việc Bạch Viễn dừng chân nghỉ ngơi, không tiếp tục lên đường để tránh làm lây lan dịch bệnh, thì cô cảm thấy nhân phẩm người này không tồi.
Ở hiện đại, mọi người đều tự giác ý thức được việc này, nhưng với người cổ đại thì đây là chuyện hoàn toàn khác. Chưa kể Bạch Viễn mang theo số lượng lớn hàng hóa, ông ấy phải nhanh chóng rời khỏi địa giới của bốn tỉnh Trung bộ để hồi kinh, dưới tình huống như thế ông ấy cũng không hành động lỗ mãng, nên Chân Minh Châu cảm thấy một người như vậy rất đáng được giúp đỡ.
Rất nhanh cô đã tìm thấy thuốc: “Chính là những thứ này.”
Trương Lực mừng rỡ: “Tôi sẽ lập tức mang đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây