Đúng như dự đoán, hai ngày sau trời không đổ mưa, nhưng Chân Minh Châu lại không hề lo lắng, cô nhờ Túc Ninh ra mở cửa, quả nhiên mấy người Bạch Viễn đã chờ ở cửa.
Thành thật mà nói, cảnh tượng này thực sự rất đáng sợ. Khi trời không mưa thì hoàn toàn không thể nhìn thấy quán trọ Xuân Sơn, ở bãi đất trống bỗng nhiên xuất hiện một cánh cổng, phía sau cánh cổng có người đang đứng chờ bọn họ.
Đến Bạch Viễn còn hoảng sợ thì đừng nói đến những người khác.
Nhưng những người được Trương Lực sắp xếp đi theo đến đây có “kiến thức rộng rãi” hơn một chút, nên có thể chịu đựng được. Còn hai vị công tử thì dáng vẻ chật vật ngồi bẹp xuống đất.
Túc Ninh im lặng nhìn hai người họ, sau đó nghiêng người, nói: “Mọi người chuyển hàng hoá trước đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây