“Đôi khi không thể không nói vận mệnh đã định sẵn. Những điều mà cha mẹ dặn dò năm đó lại trợ giúp tôi trên con đường báo thù.”
Chân Minh Châu vỗ vai hắn, nói: “Đừng nghĩ quá nhiều cũng đừng buồn nữa, dù sao hiện tại anh cũng đã báo được thù. Người cũng đã không còn nữa, thù cần báo cũng đã báo, hiện giờ anh phải chăm sóc bản thân thật tốt. Tôi nghĩ cha mẹ anh cũng mong anh có cuộc sống tốt chứ không phải là tự trách bản thân mình.”
Túc Ninh nhìn bàn tay nhỏ nhắn của cô đang đặt trên vai anh.
Chân Minh Châu: “Cố gắng nghỉ ngơi và bồi dưỡng thân thể, sau này bắt đầu một cuộc sống mới tốt đẹp hơn.”
Túc Ninh ừ một tiếng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây