“Nếu em nghe những lời mẹ nói, nếu em buông xuôi chấp nhận số phận thì bây giờ không phải ngồi ở đây mà đang ở trong thanh lâu.”
Chân Minh Châu bật cười, nói: “Em hiểu được như vậy là tốt rồi.”
Đang nói chuyện thì Chân Minh Châu nghe thấy tiếng động, cô liền đứng dậy: “Các em cứ trò chuyện, chị đi xem thử xem có việc gì không.”
Cô đi vào phòng Túc Ninh thì thấy hắn đang dựa lưng vào tường đang muốn đứng lên, vội chạy đến dìu hắn: “Sao vậy? Anh không có việc gì chứ?”
Cô đỡ anh dậy, Túc Ninh hiếm khi đỏ mặt xấu hổ, nói: “Tôi không sao.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây