Chân Minh Châu: “Lại bị anh đoán đúng rồi.”
Túc Ninh mỉm cười: “Thật ra ngày ấy tôi đã đến Mãnh Hổ Lĩnh nửa ngày nhưng không tìm được quán trọ Xuân Sơn, nhưng khi trời đổ mưa thì toà nhà bỗng nhiên xuất hiện ở bãi đấy trống.”
Chân Minh Châu không hề có dáng vẻ của một người bị vạch trần bí mật, ngược lại nói: “Anh thật may mắn khi có thể tận mắt chứng kiến được một kỳ tích.”
Túc Ninh bật cười, nhưng lại phải nhanh chóng dùng tay đè miệng vết thương lại.
Chân Minh Châu cảm thấy bất đắc dĩ: “Anh đừng cười nữa, không nhìn thấy hiện tại mình đã thành ra thế nào sao.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây