Không biết là do Túc Ninh may mắn, hay là lời khẩn cầu của Chân Minh Châu và Vu Thanh Hàn trở thành sự thật, không lâu sau mưa dần tạnh.
Vu Thanh Hàn không nói hai lời, lập tức liên hệ với phía bệnh viện. May mắn đây là bệnh viện quân khu, nếu không cũng không thể giải thích rõ ràng được việc này. Trong lúc chờ xe đến, Chân Minh Châu đi vào phòng của Túc Ninh. Vu Thanh Hàn hiện đang truyền nước biển cho hắn, còn Bạch Viễn thì đang ngồi trông chừng.
Chân Minh Châu: “Bạch tiên sinh, ông trở về nghỉ ngơi đi, một chút sẽ có người đến đón hắn đi.”
Bạch Viễn đúng là có chút mỏi mệt, ông gật đầu, nói: “Hắn… sẽ tốt lên đúng không?”
Chân Minh Châu: “Giáo sư Vu cũng không dám khẳng định, tôi lại càng không dám. Thật ra vào thời khắc mấu chốt, ý chí và nghị lực của con người rất quan trọng. Tôi chỉ có thể cầu nguyện hắn sẽ khỏe lên, nhưng hắn có khỏe lên hay không thì ngoài việc trông cậy vào bác sĩ còn phải dựa vào chính bản thân hắn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây