Vu Thanh Hàn mỉm cười: “Được rồi, tôi biết cô không có ý định đổi xe.”
Chân Minh Châu gật đầu, cô thật sự không có ý định này và cũng không cần như vậy.
Vu Thanh Hàn nghiêng mắt nhìn Chân Minh Châu, nói: “Cô đúng là vô dục vô cầu.”
Chân Minh Châu nhẹ nhàng nói: “Ai nói vậy, tôi rất thích ăn ăn uống uống, còn thích quần áo đẹp nữa.”
Vu Thanh Hàn: “Ý tôi là cô không để ý đến nhà ở, cũng không chú ý đến những nhãn hiệu xe hơi nổi tiếng, không chú ý đến hàng hiệu xa xỉ hay thậm chí là không hề quan tâm đến trang sức châu báu. Những thứ này cô đều không cần, còn không tính là vô dục vô cầu sao? Những thứ cô nói như ăn ngon mặc đẹp đều rất bình thường, không phải dục vọng lớn lao gì cả. Vì thế tôi mới nói cô là người vô dục vô cầu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây