Chân Minh Châu kinh ngạc: “Chú thật sự biết bọn họ.”
Lý lão đầu: “Những người khác nếu ở thôn khác thì có lẽ tôi sẽ không biết, nhưng người này thì tôi lại biết. Xung quanh đây chỉ trong thôn bọn họ có trường tư thục. Sau khi Thạch tiên sinh thi đậu tú tài cũng không tiếp tục đi thi mà ở trong thôn mở lớp học tư thục, những đứa bé từ làng trên xóm dưới đều được đưa đến đó đọc sách. Nghe nói, hắn thi đậu cái gì giáp, chúng tôi cũng không hiểu đó là gì, nhưng biết đó là vinh dự rất lớn. Mỗi năm, khi học trò đi thi cần tìm một tú tài để bảo lãnh, việc này không phải tú tài nào cũng đảm nhận được nhưng Thạch tiên sinh lại có thể.”
“Con người ông ấy cũng rất tốt, thường xuyên miễn giảm học phí cho học trò có gia cảnh bần hàn, còn thường xuyên giúp đỡ một vài gia đình có hoàn cảnh khốn khó trong thôn, rất nhiều người đều đã nhận ân huệ của hắn. Nhà bọn họ đều dựa vào số tiền Thạch tiên sinh kiếm được mà sinh sống qua ngày. Chỉ là, người tốt thường không trường mệnh, hắn đã không còn nữa.”
Sở dĩ, ông biết mọi chuyện kỹ càng tỉ mỉ như vậy không chỉ vì thanh danh của người này, mà ông nghĩ khi nào trong nhà có tiền cũng sẽ đưa mấy đứa nhỏ đến đó đọc sách. Nhưng về sau cuộc sống ngày càng khó khăn nên cũng không dám nghĩ đến nữa, mà Thạch tiên sinh cũng đã qua đời.
Chân Minh Châu: “Người ông nói hẳn là hắn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây