Chân Minh Châu ồ lên một tiếng, nếu đã mở miệng thì phải hỏi thăm rõ ràng. Vì vậy cô lại hỏi: “Vậy vì sao anh lại giết người? Tôi đã nhìn thấy anh giết người.”
Túc Ninh bình tĩnh: “Là bọn họ muốn giết tôi, tôi chỉ có thể phản kháng.”
Hắn cười lạnh, nét mặt dần trở nên căng thẳng: “Sự phụ tôi là thủ lĩnh của tổ chức sát thủ, mà tôi lại phản bội tổ chức, vì thế bọn họ không ngừng cho người đuổi giết tôi.”
Chân Minh Châu: “Làm sao mà nơi nào cũng có mặt bọn họ.”
Tuy rằng chỉ nghe nói, nhưng Chân Minh Châu cũng cảm thấy không biết nên nói gì về tổ chức này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây