Một thành phố nhỏ như bọn họ cũng không phải như Thượng Hải có nhiều kẻ có tiền. Trên cơ bản những món trang sức có giá tiền như vậy không dễ bán ra. Hơn nữa, đã có nhiều người xem qua nhưng không định mua, nên lần này bán được cô ta đương nhiên vui vẻ.
Nhân viên bán hàng: “Tiểu thư muốn xem những món khác sao?”
Chân Minh Châu lắc đầu, mỗi lần cô mua sắm thường quyết định rất nhanh, sau khi thanh toán liền xách túi xách chuẩn bị chạy lấy người
“Chân Minh Châu đúng không?”
Chân Minh Châu xoay đầu lại liền cười, cô gọi: “Dì Lâm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây