Đầu tiên, hắn không hy vọng những người đó quấy nhiễu sự thanh tịnh của tiên cô, thứ hai là hắn không muốn những người đó có thể đến đây “trao đổi” đồ vật với tiên cô. Tiên cô khác với bọn họ, cô ấy đối xử với mọi người bình đẳng như nhau, nếu hắn có thể nhận được sự giúp đỡ thì những người khác cũng vậy.
Bởi thế, sự tồn tại của nơi này là một bí mật.
Hắn ho khan vài tiếng, sau đó mở miệng: “Sau này chúng ta còn gặp lại.”
Cứ xem như đây là một nguyện vọng tốt đẹp vậy?
Chân Minh Châu nói: “Tạm biệt.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây