Ánh mắt A Cửu lóe lên, lập tức kêu la: “Cô thật bất công, sao có thể khi dễ người khác như vậy chứ?”
Chân Minh Châu cười lạnh, ôm ngực cất giọng cao lãnh: “Anh thật không biết xấu hổ? Người ta dạy tôi thuật phòng thân cả một buổi trưa, đương nhiên là tôi muốn có qua có lại. Còn anh thử nói xem, anh đã ở đây ăn uống bao lâu? Hơn nữa tôi còn có ơn cứu mạng anh đó, nếu không anh đã làm mồi cho hổ từ lâu rồi.”
A Cửu cảm thấy ủy khuất: “Cô thật là…”
Chân Minh Châu: “Anh suốt ngày ăn ăn uống uống, anh có biết mình đã thải ra bao nhiêu rác hay không?” Những món ăn vặt homestay nhà cô bán đều bị hắn ăn sạch.
“Còn có vết thương của anh đều là nhờ giáo sư Vu chữa khỏi. Anh không nên báo đáp sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây