Vu Thanh Hàn: “Đây là lần cuối tôi giúp cô tiếp đãi khách, về sau cô phải tự lực cánh sinh.”
Chân Minh Châu gật đầu.
Mặc dù sự việc phát sinh đột ngột, nhưng cũng may bọn họ đã sớm chuẩn bị tâm lý, nên khi sự việc xảy ra hai người cũng không cảm thấy có gì lạ.
Hơn nữa, bởi vì Chân Minh Châu mất mẹ từ nhỏ nên tâm lý và khả năng thừa nhận của cô tựa hồ rất mạnh mẽ, không gì có thể khiến cảm xúc của cô dao động quá lớn.
Dù là tình huống như bây giờ thì cô cũng chỉ cảm thấy phiền muộn đôi chút, nhưng rất nhanh đã chấp nhận hiện thực.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây