Điều này Vân Thanh không nghi ngờ, nguyên tắc đầu tiên khi cô thu nhận đệ tử là phải có phẩm hạnh tốt.
Không dính đến mạng người, mọi chuyện vẫn còn kịp.
“Đều tại tên Tào Đại Giang nói bậy.” Nói đến đây, Mạc Nguyên Hải vẫn còn tức giận.
Nói xong, lại thấy Vân Thanh nhìn ông ta với ánh mắt khó tả.
Ông ta lập tức ngơ ngác, mờ mịt hỏi: “Sư, sư phụ, sao vậy?”
Vân Thanh chán ghét nói: “Trúng bùa đoạt vận mà không biết?”
Nghe vậy, mắt Mạc Nguyên Hải lập tức trợn tròn, kinh hô: “Bùa đoạt vận á?!”
Mặc dù ông ta chủ yếu học kinh doanh, nhưng dù sao cũng là đệ tử của Vân Thanh, những thứ cơ bản của huyền môn vẫn hiểu chút ít.
Bùa đoạt vận cũng y như tên gọi, là loại bùa có thể đoạt lấy vận khí của người khác.
Thảo nào trước đây ông ta luôn thuận buồm xuôi gió, thời gian gần đây lại liên tục gặp xui xẻo.
Hóa ra là vì bùa đoạt vận.
“Chắc chắn là Tào Đại Giang hại đệ tử!” Ông ta giận dữ nói.
Vân Thanh không phủ nhận: “Trước tiên dẫn tôi đi gặp người bị gãy chân, giải quyết đoạn nhân quả này rồi nói sau.”
“Được được.” Mạc Nguyên Hải liên tục gật đầu.
Thấy Vân Thanh, ông ta như có chỗ dựa, lưng cũng thẳng lên, cười tươi dẫn đường phía trước.
Bộ dạng ân cần đó khiến Mạc Tử Kiêu nghi ngờ ông nội mình bị người khác chiếm xác.
Đây còn là ông nội kiêu ngạo, luôn nhìn người bằng nửa con mắt của cậu ta sao?
Mặt cười như hoa!
Nhận ra ánh mắt của cậu ta, Mạc Nguyên Hải lén lườm một cái.
Thấy vậy, Mạc Tử Kiêu lập tức yên tâm, đúng là ông nội cậu ta rồi.
Không để ý đến ánh mắt trao đổi của hai ông cháu, Vân Thanh đi theo Mạc Nguyên Hải.
Đi một lúc, Vân Thanh nhìn hai bánh xe trước mặt, lại nhìn chiếc ô tô bốn bánh chạy vụt qua bên cạnh, hỏi: “Sao chúng ta không đi cái này?”
Mấy chục năm trước cô cũng từng đi thứ này, khi đó xe còn đơn giản, không tinh xảo như bây giờ.
Ngồi lên chắc cũng thoải mái hơn.
Mạc Nguyên Hải thành thạo quét mã xe đạp công cộng, nhìn một cái, mặt không đổi sắc nói: “Sư phụ, thứ đó vào rồi ra không được, quá đắt, chúng ta không đi cái đó.”
Vân Thanh nhìn ông ta, mặt trầm xuống, không biểu cảm nói: “Ông nghĩ tôi là đồ ngốc sao?”
Thấy không lừa được, Mạc Nguyên Hải xụ vai, mặt khổ sở nói: “Sư phụ, xe của đệ tử bán đi lấy tiền trả lương cho nhân viên rồi, đệ tử, đệ tử không có tiền đi xe!”
“Người đừng chê nữa, mau lên xe đi, xe đạp này tính tiền theo thời gian, chậm một phút là mất một xu đó!”
“Hơn nữa đi cái này còn tiết kiệm năng lượng, bảo vệ môi trường, số bước đi có thể đổi tiền, đệ tử đã tích được tám xu rồi!”
Vân Thanh: “…”
Ai thèm tám xu của ông ta!
Xe này ai thích đi thì đi.
Cô không đi!
*
Mười phút sau.
Mạc Nguyên Hải quay đầu nhìn Vân Thanh, giơ ngón cái khen ngợi: “Sư phụ, người học nhanh thật.”
Vân Thanh mặt không biểu cảm, nắm chặt tay lái, chân đạp mạnh, nghe ông ta nói liền lườm một cái.
“Nể tình thầy trò, tôi có thể tìm cho ông một mảnh đất phong thủy tốt.”
Nghe vậy, Mạc Nguyên Hải rụt cổ, liên tục lắc đầu, không dám nói thêm.
Vân Thanh cũng thu lại ánh mắt, xung quanh càng lúc càng lạnh.
Hồi đó, mỗi lần cô xuống núi, không phải là những quan lớn quyền quý đến đón bằng xe ngựa vàng thơm ngát sao.
Không ngờ mấy ngàn năm sau, cô lại phải tự mình đạp xe!
Mà tất cả đều do mấy chục năm trước thu nhận đệ tử không cẩn thận, thu về một đệ tử bất hiếu!
Nhóm dịch: Nhà YooAhin