Hôm Nay Lão Tổ Huyền Học Vẫn Đang Trả Nợ

Chương 4:

Chương Trước Chương Tiếp

Những trang sức vàng bạc, lụa là gấm vóc cô tích cóp càng không cần nói.

Lúc này, cô hoàn toàn là một kẻ nghèo rớt mồng tơi.

Hít sâu một hơi, Vân Thanh cố nén giận, cuối cùng vẫn không nhịn được, trừng mắt nhìn Mạc Nguyên Hải.

Biết mình có lỗi, Mạc Nguyên Hải cúi đầu, không dám nói gì.

Vân Thanh lạnh mặt lấy ra một bộ quần áo sạch từ túi trữ vật.

Vung tay, quần áo liền thay xong.

Mạc Nguyên Hải đã quen từ lâu.

Mạc Tử Kiêu thì nhìn đến ngây người, không tin nổi mà dụi mắt, tưởng mình nhìn nhầm.

Một tay ngơ ngác chỉ vào cô, mắt trợn tròn: “Cô cô cô…”

Nói mãi mà không ra lời.

Vân Thanh nhìn qua, nhướng mày: “Cháu ông à?”

“Đúng vậy.” Mạc Nguyên Hải lập tức nhiệt tình giới thiệu:“Tên là Mạc Tử Kiêu, Tiểu Kiêu, còn không mau lại đây lạy tổ tông của cháu.”

Nghe vậy, Mạc Tử Kiêu tỏ vẻ phản đối.

Cậu ta nhìn Vân Thanh từ trên xuống dưới, thế nào cũng không thấy cô có liên quan gì đến sư phụ của ông nội mình.

Cô trông chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi thôi chứ mấy?

Sao có thể là sư phụ của ông nội cậu ta được.

“Ông nội, có phải ông bị người ta lừa rồi không?”

“Cháu nói cho ông biết, mấy người bán thực phẩm chức năng ngoài kia không thể tin được, toàn là lừa đảo.”

Nói rồi, cậu ta liếc mắt nhìn Vân Thanh, ý tứ rất rõ ràng.

Mạc Nguyên Hải lập tức nổi giận, vỗ một cái vào đầu cậu ta: “Nói bậy bạ gì đó, không được vô lễ với sư phụ của ông.”

“Nếu không có sự chỉ dẫn của sư phụ, ông căn bản không thể trở thành tỷ phú, cháu còn muốn làm con cháu nhà giàu cái gì.”

Điều này càng không thể.

Ông nội cậu ta làm tỷ phú đã là chuyện mấy chục năm trước, khi đó cô gái này còn chưa ra đời.

Nghĩ đến đây, ánh mắt cậu ta càng thêm khinh thường.

Mạc Nguyên Hải thấy vậy, tức giận muốn đánh cậu ta.

Vân Thanh lại giơ tay lên, nhìn Mạc Tử Kiêu đầy ẩn ý: “Thôi, rồi sẽ có ngày cậu ta phải lạy thôi.”

Thần thần bí bí.

Mạc Tử Kiêu nhíu mày, định nói gì đó, nhưng ánh mắt Vân Thanh đã rời khỏi cậu ta.

Cô nhìn Mạc Nguyên Hải, nhíu mày hỏi: “Sao lại bị hại thành thế này?”

Nói đến chuyện này, Mạc Nguyên Hải liền hăng hái, lập tức nước mắt nước mũi kể lại chuyện của mình.

“Còn không phải do tên Tào Đại Giang đó hại đệ tử!”

“Trước đây đệ tử lấy được một mảnh đất, đệ tử đã tìm hiểu kỹ rồi, đó là trung tâm kinh tế tương lai, tốn bao nhiêu công sức mới lấy được dự án, còn đầu tư hết tiền vào đó.”

“Kết quả không ngờ, sau khi khởi công, lại đột nhiên đào được một ngôi mộ thời Đường, mảnh đất đó bị chính phủ thu hồi, không chỉ vậy, công nhân còn liên tục gặp sự cố, có người vô duyên vô cớ ngã từ giàn giáo xuống, có người tố cáo nói thiết bị an toàn của chúng con không đạt chuẩn, công trình cũng bị đình chỉ.”

“Biệt thự lớn của con cũng bán đi trả nợ rồi, hoàn toàn phá sản.”

“Con đã điều tra rồi, chính là tên Tào Đại Giang đó tố cáo con!”

Nghe vậy, Vân Thanh hỏi: “Có ai chết không?”

“Không có.” Mạc Nguyên Hải liên tục lắc đầu: “Không biết sao, rõ ràng là ở tầng mười mấy, nhưng vận may tốt, không mất mạng, chỉ bị gãy chân.”

Nói rồi, ông ta vội giơ ba ngón tay lên thề: “Sư phụ, đệ tử thề, về khoản an toàn đệ tử thật sự đã làm tốt, còn dùng loại tốt nhất, mạng của công nhân cũng là mạng, đệ tử sẽ không vì chút tiền mà đánh đổi mạng người.”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)