Hôm Nay Lão Tổ Huyền Học Vẫn Đang Trả Nợ

Chương 3:

Chương Trước Chương Tiếp

Vân Thanh lại đá một cái, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ bực bội: “Cút cút cút!”

“Nói, rốt cuộc là chuyện gì!”

Cô tức giận ném tờ giấy nợ xuống đất.

Mạc Nguyên Hải vừa nhìn, lập tức chột dạ, ngón tay chọc chọc, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn cô.

“Cái, cái đó, là, đệ tử…”

Ông ấp úng, không nói nên lời.

Vân Thanh mất kiên nhẫn, trừng mắt nhìn ông: “Nói rõ ràng!”

“Đệ tử bị phá sản rồi, không có tiền, nợ mười tỷ, cầm cố đạo quán cho Tào Đại Giang rồi!”

Mạc Nguyên Hải nói một hơi.

Nói xong, ông nhắm mắt lại, chìa cổ ra nói: “Sư phụ giết đệ tử đi, là đệ tử có lỗi với người!”

“Người yên tâm, món nợ này đệ tử sẽ tự mình trả!”

Cũng còn chút lương tâm.

Vân Thanh cố nén cơn giận, hỏi: “Vậy bây giờ ông đã trả được bao nhiêu rồi?”

Mạc Nguyên Hải cúi đầu nhìn cái bát của mình, ngập ngừng nói: “Hai, hai hào?”

*

Vân Thanh: “…”

Cơn giận vừa kìm nén lại bùng lên.

Cô tức giận nhìn Mạc Nguyên Hải.

Biết mình có lỗi, Mạc Nguyên Hải cũng chột dạ, nhìn cô ăn mặc rách rưới, đầu tóc cũng đơn giản.

Phải biết rằng, trước đây mỗi lần sư phụ ra ngoài đều trang điểm lộng lẫy, đeo đầy trang sức.

Ông ngạc nhiên hỏi: “Sư phụ, sao người lại thành ra thế này?”

Nghe vậy, mặt Vân Thanh đen lại, nghiến răng nói: “Ông còn dám hỏi!”

Nếu không phải vì ông ta, cô đâu có trở nên thế này!

Cô, Vân Thanh, đệ tử chân truyền của tổ sư Thanh Vân Quán lại bị chính đệ tử của mình hại mất hết tu vi!

Hồi đó cô là người có thiên phú tốt nhất trong số các đệ tử của các môn phái.

Kết quả mấy ngàn năm trôi qua, sư phụ và sư huynh đều đã phi thăng hoặc nhập thổ, chỉ còn lại mình cô vẫn còn lang thang trên thế gian.

Trước khi phi thăng, sư phụ nói cô còn một đoạn duyên trần chưa dứt, cô cứ chờ mãi, chờ đến khi hoàng đế cũng không còn mà vẫn chưa gặp được duyên trần của mình.

Rảnh rỗi nên cô thu nhận vài đệ tử chơi, sau đó xảy ra chút chuyện, thấy đệ tử đều đã học thành tài, cô liền bế quan ngủ, giao toàn bộ Thanh Vân Quán cho đệ tử thứ sáu giỏi kiếm tiền nhất.

Chỉ cần hương khói không dứt, tu vi của cô sẽ tăng lên dù có nằm yên.

Không ngờ mới mấy chục năm, ông ta đã làm thành thế này!

Cô và Thanh Vân Quán có mối liên hệ vận mệnh, hưng suy cùng nhau, nên khi hương khói của Thanh Vân Quán dứt, tu vi của cô cũng mất.

Quan trọng nhất là quần áo và trang sức đẹp của cô cũng không còn!

Mà tất cả đều là nhờ công của đệ tử tốt này.

Ông ta còn dám hỏi chuyện gì xảy ra!

Vân Thanh tức đến phát điên, đôi mắt đẹp đầy giận dữ, dọa Mạc Nguyên Hải rụt cổ lại.

Ông ta cẩn thận nhìn cô, như đứa trẻ làm sai, kéo kéo vạt áo cô, rụt rè nói: “Sư phụ, con sai rồi, xin lỗi người.”

“Hu hu, người không ở đây, bọn họ đều bắt nạt con, con khổ lắm.”

Nói rồi, ông ta khóc lóc, lau nước mắt, trông rất đáng thương.

Mắt Vân Thanh cay xè.

Cô khó chịu phẩy tay, đẩy ông ta ra: “Tiểu Mạc, nhìn lại tuổi của ông đi!”

Còn tưởng mình là cậu bé đáng thương với đôi mắt trong sáng ngày xưa sao?

Nghe vậy, Mạc Nguyên Hải thu lại biểu cảm, không giận mà cười nịnh nọt: “Sư phụ vẫn phong độ như xưa, mặc bao tải cũng là đẹp nhất.”

Nghe vậy, Vân Thanh hừ một tiếng, nhưng sắc mặt dễ chịu hơn nhiều, cúi đầu nhìn túi trữ vật của mình, mặt lại đen lại.

Lúc này cô mất hết tu vi, ngay cả túi trữ vật cũng trở về như lúc mới nhập môn, bên trong chỉ có một bộ kim chỉ, một cây bút chu sa, một xấp giấy vàng, những lá bùa và đan dược cô vẽ và luyện trước đây đều không còn.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)