Tào Đại Giang: “?”
Ông ta đã hơn sáu mươi tuổi rồi, sao lại là thanh niên?
Còn nữa, sao cô lại nguyền rủa ông ta!
Tào Đại Giang nhíu mày, vừa định nói thì đột nhiên thấy Vân Thanh tùy tiện nhặt một chiếc lá cây, ngón tay khẽ búng, chiếc lá liền như lưỡi dao lướt qua đầu ông ta.
Vài sợi tóc từ từ rơi xuống đất.
Tào Đại Giang cứng đờ người, đưa tay sờ lên đầu, chạm vào chỗ trọc lóc, cả người liền bùng nổ.
“Trả lại Phú Quý, Nhị Ngưu và Thúy Hoa cho tôi!”
Mỗi sợi tóc của ông ta đều có tên!
Vân Thanh: “...”
Người thời nay có phải đều bị bệnh thần kinh không.
Vân Thanh không còn kiên nhẫn nữa, lạnh lùng nhìn ông ta, chậm rãi nói: “Cút, nếu không...”
Ngón tay cô lại nhặt lên một chiếc lá cây.
Tào Đại Giang giật mình, sợ rằng chiếc lá tiếp theo sẽ lấy đi Thiết Trụ, Phát Tài và Thúy Phân của ông ta, không dám nói thêm một lời, tay ôm đầu chạy biến.
Chạy đến cửa, ông ta không cam lòng quay đầu lại hằn học nói: “Cô cứ đợi đấy!”
Không biết lão già Mạc Nguyên Hải tìm được cô gái quái dị này từ đâu ra.
Mối thù hôm nay, ông ta nhất định phải trả!
Ông ta chạy rất nhanh, tờ giấy nợ rơi xuống đất cũng không để ý.
Vân Thanh bước tới, nhặt lên, nhìn nội dung trên đó, mắt lập tức bừng lửa.
Trên đó chẳng phải là bút tích của Mạc Nguyên Hải sao.
Tên nghịch đồ này!
Cô rút kiếm ra, khí thế hùng hổ đi xuống núi.
Khi bước đi, chiếc váy phía sau cũng lộ ra hoàn toàn, rách nát như bị chó gặm.
Tất cả đều do Mạc Nguyên Hải gây ra!
Lúc này, dưới cầu.
“Hắt xì!”
Mạc Nguyên Hải ôm cái bát vỡ, đột nhiên hắt xì, Mạc Tử Kiêu lập tức lo lắng nhìn qua.
Mái tóc đỏ thời trang của cậu ta giờ cũng như gà trống bại trận, nhìn Mạc Nguyên Hải, nhanh chóng nhảy sang một bên.
Cậu ta vừa bịt mũi vừa nói: “Ông nội, nếu ông bị cảm thì đừng lây cho cháu đấy nhé!”
“Chúng ta ra ngoài chỉ mang đủ thuốc cảm cho một người thôi.”
Nói rồi, cậu ta cúi đầu nhìn mấy đồng xu trong hai cái bát, lòng đầy bi thương.
Cả nhà đi ăn xin một ngày cũng không đủ mua một viên thuốc cảm.
Số phận của cậu ta sao mà khổ thế này.
Mạc Nguyên Hải bất lực lườm một cái.
“Ông không bị cảm, chỉ là luôn cảm thấy có người đang nhắc đến mình.”
Nói rồi, ông đưa tay xoa xoa mí mắt.
Lạ thật, hôm nay sao mí mắt phải cứ giật liên tục vậy ta?
Không biết tại sao, trong lòng ông luôn có dự cảm không lành.
Đang nghĩ ngợi, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cái bóng.
Ông quay đầu nhìn, thấy vạt áo của đối phương rách nát, lặng lẽ dịch sang một bên, nhường chỗ.
“Cô bé cũng đến ăn xin à, lại đây, ngồi đây, chỗ này đông người, dễ kiếm ăn.”
“Ông vẫn làm nghề cũ hăng say nhỉ.” Một giọng nói lạnh lẽo từ trên đầu truyền xuống.
Giọng nói nghe quen quen.
Mạc Nguyên Hải ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, khi thấy rõ khuôn mặt người đối diện, mắt ông lập tức sáng lên, bật dậy khỏi mặt đất, “Sư phụ!”
Ông kích động không thôi, phịch một cái quỳ xuống, như đứa trẻ gặp lại cha mẹ, “Oa” một tiếng khóc òa.
“Sư phụ, cuối cùng người đã trở về!”
“Đệ tử biết mà, người nhất định sẽ giúp đệ tử!”
“Hu hu, bọn họ đều bắt nạt đệ tử, người phải giúp đệ tử đòi lại công bằng!”
Ông biết ngay mà, ông là đệ tử được sư phụ yêu quý nhất!
Vừa nói, ông vừa tiến về phía Vân Thanh, muốn như hồi nhỏ ôm lấy chân cô.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin