“Trả lại tiền mồ hôi nước mắt cho tôi!”
“Nợ tiền không trả, trời đánh thánh đâm!”
“Đồ ông chủ ác độc, mưu tài hại mạng, không được chết tử tế!”
Trong đạo quán Thanh Vân, Vân Thanh nhìn những tấm băng rôn treo khắp nơi, ánh mắt dừng lại ở chữ “Phá” to tướng trên cửa, mắt hơi nheo lại.
Cô không ngờ rằng, sau một giấc ngủ, đạo quán của mình lại sắp bị người ta phá hủy!
Ánh mắt từ từ di chuyển, Vân Thanh nhìn người đàn ông hói đầu trước mặt, ngón tay siết chặt thanh kiếm gỗ đào trong tay.
Cô bình tĩnh nói: “Ông nói ông muốn làm gì cơ?”
Khuôn mặt cô đầy vẻ bình thản, nhưng lại mang đến một áp lực vô hình, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Tào Đại Giang nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy cô mặc đồ cổ trang, đứng sau ngưỡng cửa, không nhúc nhích, tư thế trông có vẻ kỳ lạ.
Tay còn cầm thanh kiếm gỗ đào, eo đeo một cái mai rùa cũ, trông rất thần bí.
Không biết có phải ảo giác hay không mà tự nhiên ông ta lại cảm thấy đạo quán này lạnh lẽo.
Rõ ràng bây giờ đang là mùa hè.
Quan trọng là cô gái này từ đâu xuất hiện, vừa rồi rõ ràng không thấy cô mà?
Không nghĩ nhiều, Tào Đại Giang lắc lắc tờ giấy nợ trong tay, đắc ý nói: “Phá đạo quán chứ sao, nhìn cho rõ, đây là giấy nợ do Mạc Nguyên Hải tự tay viết, ông ta nợ tiền tôi không trả được, bây giờ đạo quán này là của tôi, tôi muốn làm gì thì làm, muốn phá thì phá.”
“Không chỉ phá mà tôi còn muốn nung chảy bức tượng bên trong, nghe nói thứ đó làm bằng vàng, còn có thể đáng giá chút tiền.”
Ông ta chỉ vào tượng tổ sư trong điện nói.
Nói xong, ông ta vung tay hô: “Anh em, bắt đầu làm việc!”
“Tôi xem ai dám!” Ánh mắt Vân Thanh lóe lên, cổ tay khẽ động, thanh kiếm gỗ đào trong tay liền “vút” một tiếng bay ra.
Cánh tay trước của máy xúc vừa định hành động liền bị chặt đứt, “ầm” một tiếng rơi xuống đất, bụi bay mù mịt.
Thấy vậy, Tào Đại Giang giật mình.
“Cô, cô muốn làm gì, tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám làm bậy, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Nghe vậy, Vân Thanh bật cười.
“Đã lâu rồi không ai dám đe dọa tôi như vậy.”
Lời vừa dứt, nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống không, rõ ràng là trời nắng chói chang nhưng Tào Đại Giang lại lạnh đến run rẩy.
Ông ta kinh hãi nhìn Vân Thanh, đột nhiên nhớ đến một tin đồn.
Đạo quán Thanh Vân này có ma!
Nghe nói, có người từng thấy một bàn tay đột nhiên lấy đi đồ cúng trên bàn.
Còn có người nói, ở đây từng thấy một cô gái nhỏ.
Nghe nói còn rất xinh đẹp.
Ánh mắt Tào Đại Giang không tự chủ được mà di chuyển lên, dừng lại trên khuôn mặt Vân Thanh.
Dung mạo tinh xảo, ngũ quan tuyệt mỹ.
Đúng rồi!
Đây chính là nữ quỷ đó!
Chân Tào Đại Giang mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi xuống đất, ông ta nuốt nước bọt, nghĩ đến đạo quán này mình khó khăn lắm mới lấy được, lại có chút không cam lòng.
“Tôi có giấy nợ, đây là Mạc Nguyên Hải tự miệng nói, là ông ta cầm cố đạo quán cho tôi.”
“Cô có việc thì tìm ông ta mà giải quyết!”
“Còn nữa, cô là ai, sao tôi không nhớ đã gặp cô.”
Nghe cái tên này, mặt Vân Thanh lập tức đen lại.
“Tôi là tổ tông của ông ta!” Vân Thanh hít sâu một hơi, ánh mắt dừng lại trên người Tào Đại Giang.
Cô đột nhiên nói: “Thanh niên, tôi thấy mắt ông thâm quầng, cung tử nữ màu sắc ảm đạm, con cái e là sắp gặp chuyện, ông nên về nhà xem thử, đừng lãng phí thời gian ở đây.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin