Vừa ngồi xuống ghế, Trương Hân đã phát hiện mấy học sinh trung học cơ sở vừa vào lúc nãy đang tụ tập trên một màn hình camera, khóc lóc om sòm, mấy diễn viên trong nhà ma đứng bên cạnh thò đầu ra nhìn, hình như muốn ra ngoài an ủi bọn họ, nhưng lại sợ dọa bọn họ, từng người một ra hiệu về phía camera.
Trương Hân lập tức toát mồ hôi lạnh, chết tiệt, mới khai trương ngày đầu tiên đã xảy ra chuyện.
Vội vàng mở cửa bệnh viện từ phòng điều khiển trung tâm, Trương Hân cầm đèn pin chạy vào trong đón người ra, nhìn thấy mấy học sinh khóc như vậy, Trương Hân áy náy đưa cho bọn họ chai nước khoáng: “Đều là giả đấy, đừng sợ.”
“Giả sao?” Mạnh Gia Long nhìn Trương Hân với ánh mắt tràn đầy hy vọng: “Vậy phòng làm việc của bác sĩ ở tầng một thì sao? Có phải các anh cố ý thiết kế hai bối cảnh khác nhau không?”
Trương Hân ngơ ngác: “Hai bối cảnh khác nhau là có ý gì?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây