Trong tiệm, Trương Tiểu Điềm nắm chặt cổ tay Trương Kinh Dương, vừa nhìn về phía cửa sau vừa hạ thấp giọng đe dọa Trương Kinh Dương: “Nếu cháu dám đi, dì sẽ nói địa chỉ nhà cháu cho Lâm Mặc, để cậu ấy đến tận nhà tìm cháu.”
Chân Trương Kinh Dương đã mềm nhũn, muốn khóc mà không ra nước mắt, cố gắng giãy giụa lần cuối: “Dì nhỏ, cháu thật sự sợ ma, dì tha cho cháu đi.”
“Nói nhảm! Chẳng lẽ dì không sợ sao!” Trương Tiểu Điềm sắc mặt tái mét, nắm chặt cổ tay Trương Kinh Dương không chịu buông tay: “Nếu hôm qua cháu không cố ý mời người ta đi ăn, thì dì sẽ không biết nhân viên trong tiệm này là quỷ, nếu dì không biết nhân viên là quỷ thì dì sẽ không sợ. Cháu xem đều là do cháu gây họa, cháu không đi cùng dì thì ai đi cùng dì!”
Nghĩ đến việc mình hôm qua kiên trì muốn mời khách, Trương Kinh Dương suýt chút nữa khóc ngất: “Cháu cũng không ngờ Như Ý quán lại chơi lớn đến mức để quỷ làm nhân viên bán hàng, tiệm nào có thể làm ra chuyện này chứ.”
“Tiệm tôi có thể làm chuyện này.” Giản Lạc Thư từ cửa sau đi vào, thản nhiên nói: “Làm ăn nhỏ lẻ mà, phải tiết kiệm chi phí, thông cảm thông cảm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây