Lý Thần Kim nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút trống rỗng: “Anh vứt bỏ tất cả đồ chơi, tiền tiêu vặt biến thành từng cuốn sách một; đi học tất cả các lớp năng khiếu mà cha muốn anh học, anh cố gắng học giỏi tất cả các môn. Chuyên ngành đại học, trường du học của anh đều là do cha mong muốn, anh kìm nén tất cả thất tình lục dục của mình trong lòng, cuối cùng biến mình thành hình mẫu người con trai hoàn hảo nhất trong lòng cha.”
“Anh thừa nhận, rất nhiều người đều hâm mộ anh, cảm thấy anh sinh ra đã ngậm thìa vàng, tuổi còn trẻ đã có thể thừa kế gia sản hàng tỷ. Nhưng bọn họ không biết rằng anh như vậy không phải là con người thật của anh, ngay cả bản thân anh cũng quên mất, ban đầu anh là con người như thế nào.” Lý Thần Kim chuyển tầm mắt sang khuôn mặt của vợ: “Lần mất trí nhớ này, đã giúp anh tìm lại được linh hồn ban đầu của chính mình. Anh không muốn xem những tờ báo tài chính khô khan vô vị nữa, anh muốn nghe tướng thanh, xem tiểu phẩm, anh muốn cười thoải mái; anh không muốn ngày nào cũng đi làm, anh muốn đi leo núi, bơi lội; anh không muốn con cái của anh giống như anh, trở nên vô cảm, không có chính kiến, không có sức sống mà người trẻ tuổi nên có, anh chỉ muốn chúng nó lớn lên vui vẻ và khỏe mạnh. Sau này chúng nó thích làm gì thì làm cái đó, chứ không phải là vì tranh giành tài sản mà anh em tương tàn, máu lạnh vô tình. Tiểu Điềm, anh biết từ bỏ thừa kế tài sản có thể em sẽ rất khó chấp nhận, nhưng em đừng lo lắng về cuộc sống, những năm qua anh đầu tư riêng cũng không ít, đủ để em và các con sống sung túc rồi.”
“Sao lại nói là em khó chấp nhận.” Trương Tiểu Điềm lau nước mắt trên mặt cười nói: “Em còn ước gì anh từ bỏ, như vậy em sẽ không phải ngày nào cũng phải chịu đựng bầu không khí cứng nhắc trong nhà, không cần mỗi lần gặp cha anh đều căng thẳng như lâm trận, cũng không cần phải lén lút dẫn các con đi ăn KFC, McDonald's nữa, càng không cần phải lo lắng đề phòng, sợ anh lúc nào đó xảy ra chuyện.”
Lý Thần Kim hài lòng cười nói: “Có em và các con, núi vàng núi bạc anh cũng không đổi, sau này bốn người nhà chúng ta sống thật tốt, công ty của cha, anh không cần.”
Trương Kinh Dương đưa điện thoại cho anh ta với vẻ mặt như gặp quỷ, tay run run: “Dượng, dượng suy nghĩ kỹ đi, lời nói ra như bát nước hắt đi đấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây