Trương Kinh Dương nhìn thấy Chương Kiến Quốc như nhìn thấy cứu tinh, ném bài trên tay xuống đất, vịn tường loạng choạng đứng dậy, uất ức muốn khóc.
Chương Kiến Quốc âm thầm lùi lại hai bước, Chương Hiểu Nam nghe thấy động tĩnh thì không nhịn được ló đầu ra nhìn một cái, lập tức cười đến híp cả mắt. Trương Kinh Dương vội vàng xé giấy vàng trên mặt xuống, vo tròn ném vào thùng rác bên cạnh, Lâm Mặc cũng vội vàng xé hai miếng giấy trên mặt xuống, chỉnh lại quần áo và tóc tai.
Lúc này Chương Kiến Quốc đã không còn tâm trạng để ý đến Lâm Mặc nữa, vội vàng đỡ vị đại sư đang ngồi dưới đất dậy: “Giản quan chủ, thất lễ rồi, mời vào trong.”
Cả đám người lại ồn ào trở về văn phòng, cánh cửa gỗ dày nặng một lần nữa đóng lại.
Lý thư ký đứng xem từ nãy đến giờ trợn mắt há hốc mồm nhìn cánh cửa gỗ: “Sao lại có thêm một người nữa, rõ ràng tôi chỉ thấy hai người vào văn phòng của tổng giám đốc, hai người kia là từ lúc nào vậy? Bảo vệ ở cửa lơ là quá rồi đấy!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây