Ý thức vốn đang tỉnh táo của Trương Ngọc Quyên bắt đầu mơ hồ, rất nhanh chìm vào bóng tối. Trong bóng tối, bà ta quên hết mọi chuyện trước kia, quên cả con gái, quên cả chồng, quên hết tất cả, chỉ nhìn thấy bản thân đang trôi nổi trong bóng tối.
Trương Ngọc Quyên đi trong bóng tối một cách vô định, từ xa vọng lại tiếng hát du dương. Ở nơi yên tĩnh và tối tăm này, tiếng hát giống như một sức mạnh mê hoặc lòng người, lôi kéo bà ta bước về phía trước.
Tiếng hát càng ngày càng rõ ràng, ý thức của Trương Ngọc Quyên càng ngày càng mơ hồ. Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một bà lão tóc bạc phơ, bà lão đưa tay về phía Trương Ngọc Quyên, dùng giọng nói mê hoặc: “Cơ thể đau lắm phải không?”
Cùng với lời nói của bà lão, Trương Ngọc Quyên đột nhiên cảm thấy đầu mình như bị búa tạ nện mạnh vào, cơn đau dữ dội lan tỏa từ ngoài vào trong, tiếp theo là ngũ tạng lục phủ như bị hàng ngàn cây kim đâm vào, đau đớn khiến bà ta thở hổn hển nhưng vẫn cảm thấy ngạt thở. Bà ta ôm bụng muốn rút những cây kim vô hình kia ra, nhưng bà kinh hoàng phát hiện cơn đau đã như nước lũ nhấn chìm toàn bộ con người bà. Toàn thân bà ta, từng tấc da, từng thớ thịt, từng khúc xương đều giống như bị xe tải cán qua, như bị vô số cây kim đâm, như bị dao sắc bén chém, đau đớn khiến bà ta không thể chịu đựng nổi.
Trương Ngọc Quyên cuộn tròn người trên mặt đất, tuyệt vọng nhìn về phía trước, nơi có một chút ánh sáng le lói, trong lòng mong muốn cơn đau có thể sớm kết thúc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây