Cánh cửa bước vào địa phủ chính là Quỷ Môn Quan, bởi vì hiện tại ở khắp nơi trên địa phủ đều có thể mở cửa địa phủ bất cứ lúc nào, cho nên rất ít hồn ma thật sự đi vào từ Quỷ Môn Quan, nhưng sau khi đi qua Quỷ Môn Quan, tất cả hồn phách đều phải đi qua đường Hoàng Tuyền.
Trên đường Hoàng Tuyền có rất nhiều cô hồn dã quỷ, trong đó có một số hồn ma giống như lão Hồ, hồn phách vô tình lìa khỏi thân thể, chỉ là bọn họ không may mắn như lão Hồ, trong vòng ba ngày, hồn phách không trở về được thân thể, dẫn đến thân thể chết đi nhưng dương thọ vẫn còn, chỉ có thể lang thang trên đường Hoàng Tuyền này.
Hai bên đường Hoàng Tuyền trồng đầy hoa Bỉ Ngạn, nhìn xa xa đỏ rực như biển máu, dẫn dắt những vong hồn lạc lối tìm lại ký ức đã mất.
Tuy rằng Trương Ngọc Quyên nói bản thân không sợ chết, nhưng nhìn thấy những hồn ma lang thang này, bà ta vẫn có chút sợ hãi nắm chặt cánh tay Trình Hải Cường: “Bọn họ không thể đi vào âm phủ sao?”
Trình Hải Cường lắc đầu: “Vốn dĩ âm phủ đã chật kín ma quỷ rồi, những hồn ma chết bình thường cũng không còn phải vội vàng đến âm phủ báo cáo như trước kia nữa, huống chi là những người dương thọ vẫn còn như bọn họ. Chỉ là bọn họ khác với những hồn ma khác, vong hồn có âm khí che chở, có thể lang thang ở dương gian, nhưng những vong hồn này không có dương khí, cũng không có âm khí, rất dễ bị tiêu tan, đối với bọn họ mà nói, nơi an toàn nhất chính là đường Hoàng Tuyền này.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây