Giản Lạc Thư nở nụ cười rạng rỡ với lão Hồ: “Ông chủ Hồ, bây giờ biết vì sao Như Ý quán chúng tôi không đóng cửa rồi chứ?”
Lão Hồ: Hu hu hu, tôi sai rồi!
Ăn xong bánh chẻo, cũng nên đưa lão Hồ trở về hồn về xác rồi, may mà quê của lão Hồ ở thành phố bên cạnh, lái xe chỉ mất ba bốn tiếng đồng hồ, cũng không tính là xa.
Tần Tư Nguyên lái xe, Giản Lạc Thư ngồi ở ghế phụ, Vân Hạc đạo trưởng ngồi ở ghế sau, còn lão Hồ vừa định lên xe thì bị Tần Tư Nguyên chặn lại, lạnh lùng ném xuống mấy chữ: “Tự mình bay theo xe.”
Lão Hồ: “…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây