Trong mắt ông chủ Hồ, Như Ý quán tuy chiếm diện tích lớn, nhưng chỉ có mỗi Vân Hạc đạo trưởng là đạo sĩ, mấy chục năm nay vẫn luôn vắng vẻ, sớm nên đóng cửa rồi. Sau đó Vân Hạc đạo trưởng qua đời, Giản Lạc Thư, một cô nhóc, tiếp quản đạo quán, bắt đầu bán bùa chú, nhưng ông chủ Hồ cảm thấy đó là đồ vật lừa gạt người khác, nhưng không biết tại sao người đến mua lại khá đông, có những người giàu có thậm chí còn bỏ ra mấy chục, mấy trăm nghìn để mua, thật không biết những người có tiền này nghĩ gì nữa.
Nhưng nói trắng ra thì đây cũng là cách người ta kiếm tiền, ghen tị cũng vô dụng, nhưng không ngờ Như Ý quán không đáng tin cậy thì thôi đi, ban ngày ban mặt còn có quỷ, ông chủ Hồ càng không muốn đến đó mua bùa chú nữa. Nếu bùa chú có tác dụng, chắc chắn sẽ không có quỷ!
Ông chủ Hồ dùng ánh mắt “ông bị điên rồi à” nhìn lão Trương, quay đầu nói với lão Hoàng: “Hôm nay xui xẻo quá, tôi đến đạo quán khác xin bùa Thái Tuế.”
Lão Trương nhìn bóng lưng ông chủ Hồ, “Ê ê” gọi hai tiếng, thấy ông ta không thèm ngoảnh đầu lại, bất đắc dĩ lắc đầu: “Lão Hồ này, ngay cả lời người khác nói cũng không cho nói hết.”
Ông chủ Hồ bỏ chạy, lão Hoàng vẫn còn run rẩy, kéo lấy lão Trương, nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc Như Ý quán có quỷ thật không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây