Tần Tư Nguyên chật vật bò dậy từ trên mặt đất, vừa vặn nhìn thấy Vân Hạc đang ngẩn người ra. Anh lăn lộn bò dậy, túm lấy quần áo Vân Hạc, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Là người bảo sư tỷ con giữ vững tinh thần, rốt cuộc người đang giúp cô ấy hay là hại cô ấy?”
“Ta muốn giúp con bé!” Vân Hạc cũng có chút luống cuống tay chân: “Ta đã từng xem qua ghi chép, Như Ý Cầm chỉ có một lần duy nhất trừng phạt Thần chính là người cầm hợp nhất.”
Đằng Long cười ha hả: “Cuốn sách kia là do ta đặt ở Như Ý quán, Vân Hạc, ngươi cho rằng mình thông minh, nhưng lại không biết tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của ta. Hiện tại Giản Lạc Thư đã dung hợp toàn bộ thần thức vào trong hỗn độn chi khí, trong trạng thái này, con bé rơi vào giấc ngủ say, không thể khống chế bản thân. Đến lúc đó, con bé sẽ hút toàn bộ con rồng lớn mà ta chuẩn bị này vào trong cơ thể, nhưng với tu vi của con bé, căn bản không thể chứa đựng được nhiều hỗn độn chi khí như vậy, đến lúc đó hồn thể của con bé sẽ không chịu nổi mà nổ tung, giống như một quả bom, mở đường cho ta tiến vào Thiên Giới.”
Đằng Long cầm kiếm đâm vào một tảng đá lớn, tảng đá ầm ầm vỡ vụn, trận pháp của Thần Chi Địa đã được mở ra, bầu trời xanh thẳm một lần nữa xuất hiện.
Huyền Thành Tử và mấy vị đạo trưởng vừa mới chạy tới bên cạnh trận pháp thì trận pháp đã tự động mở ra, bọn họ theo bản năng nhìn về phía đường cũ, chỉ thấy một con rồng màu đen đỏ đang bay lượn trên không trung, nhưng lại không thấy bóng dáng của Giản Lạc Thư.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây