Giản Lạc Thư kể lại chuyện sau khi vào máy tính, nhưng lướt qua quá trình mình giết huyết sát lệ quỷ, chỉ tập trung kể chuyện về tên ma đỏ.
Mọi người nghe xong đều lộ vẻ mặt ngưng trọng, xì xào bàn tán.
“Nghe ý tứ trong lời nói của tên ma đỏ kia, hồ máu này của bọn chúng đã tồn tại mấy trăm năm rồi, địa phủ chúng ta chẳng lẽ không phát hiện ra manh mối gì sao?” Giản Lạc Thư khó hiểu nhìn Hắc Bạch vô thường: “Chỉ riêng hai lần chúng tôi phát hiện đã có mấy chục hồn phách, mấy trăm năm nay cộng lại không biết đã có bao nhiêu hồn phách biến mất.”
Tạ Tất An lắc đầu: “Hồn phách ghi chép trong địa phủ nhiều như sao trên trời, không biết bao nhiêu mà kể. Từ hoàng thất cho đến muỗi mòng đều có hồn phách, cỏ cây hoa lá hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt cũng có thể sinh ra hồn phách, vốn dĩ hồn phách đã không có số lượng chính xác. Hồn phách chỉ khi nào hồn về địa phủ, phán quan mới dựa theo sổ sinh tử để tra xét cuộc đời của họ, dựa theo những việc làm lúc sinh thời để quyết định kiếp sau đầu thai vào đâu; còn những hồn phách vì những nguyên nhân khác nhau mà hồn phi phách tán sẽ trực tiếp biến mất khỏi sổ sinh tử, từ nay về sau không còn dấu vết trên cõi âm dương này.”
Phạm Vô Cữu cũng nói theo: “Địa phủ chưa bao giờ thiếu hồn phách, trừ khi có nhân vật lớn nào đó mất tích kinh động đến địa phủ mới cho người đi tìm, còn hồn phách bình thường căn bản sẽ không tốn công sức.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây