Thật ra chúng tôi một chút cũng không ngại, thật đó! Các vị dù có đến muộn thêm mấy chục năm nữa cũng không sao.
Phạm Vô Cữu vẫn là khuôn mặt lạnh lùng gật đầu với Giản Lạc Thư, sau đó chắp tay với Tần Tư Nguyên: “Tần đại nhân.”
Tần Tư Nguyên đưa tay ra, Phạm Vô Cữu và Tạ Tất An liền phân biệt ngồi xuống bên cạnh hai người, Giản Lạc Thư mỉm cười bật micro lên: “Được rồi, bây giờ người của chúng ta đã đến đông đủ, có thể bắt đầu họp rồi.”
Các vị đạo trưởng đã không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với hai vị thần nhân của Như Ý quán này, bọn họ nằm mơ cũng không ngờ tới có một ngày mình sẽ ngồi họp cùng với Hắc Bạch vô thường! Nếu đã như vậy, dường như việc một đám quỷ chạy tới chạy lui trong phòng họp rót trà cũng không có gì kỳ quái, dọa riết rồi cũng quen.
Để tránh nhân viên phục vụ của khách sạn đi nhầm vào, Tần Tư Nguyên khóa cửa phòng họp lại, sau đó lấy ra một cái hộp dán bùa chú. Ánh mắt của các vị đạo sĩ có mặt đều đổ dồn vào cái hộp gỗ đó, vô cùng tò mò bên trong đựng bảo bối gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây