“Tất nhiên không phải ngọc như ý, ngọc như ý tuy là pháp khí thượng phẩm, nhưng cũng là do người phàm rèn đúc, sư tỷ còn có một kiện pháp khí do thần ban tặng.” Ánh mắt Tần Tư Nguyên rơi vào cây đàn cổ bên cửa sổ: “Sư tỷ quên Như Ý Cầm do Đông Nhạc Đại Đế ban tặng rồi sao?”
Mồ hôi trên mặt Giản Lạc Thư túa ra: “Sư đệ đừng đùa, em đến Thần Chi Địa gảy đàn cổ này, quỷ bên cạnh hồ máu thì không nói, quỷ trong nghĩa địa đều phải bò ra, nếu âm thanh truyền xa hơn một chút, quỷ bên ngoài đều có thể bị thu hút, đây chẳng phải là thêm phiền phức sao!”
Tần Tư Nguyên nhìn cô: “Sư tỷ quên truyền thuyết về cây đàn này rồi à? Truyền thuyết nói rằng tiếng đàn của nó vang lên phía trên thì có thể giết chết tiên binh thiên tướng, phía dưới thì có thể chém giết vạn quỷ. Năm đó sư phụ vác cây đàn này đại chiến quỷ vương, một dây đàn giết trăm quỷ, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.”
Giản Lạc Thư bất đắc dĩ nhìn anh: “Anh cũng nói là truyền thuyết rồi, cây đàn này còn truyền thuyết có thể tùy tâm ý chủ nhân biến hóa lớn nhỏ, nhưng nó chỉ là truyền thuyết thôi, không phải anh nói sư phụ năm đó mang theo nó đi giết quỷ vương đều là vác trên vai sao? Em vác nó thì cũng được, dù sao em cũng khá khỏe, chỉ là em cũng không biết làm sao để dùng tiếng đàn giết quỷ?”
Tần Tư Nguyên đối với chuyện này cũng không có biện pháp nào hay, cây đàn này đời đời kiếp kiếp chỉ thuộc về quan chủ Như Ý quán, cũng không biết trước kia các đời truyền thừa như thế nào, tóm lại đến đời Giản Lạc Thư, sư phụ chưa kịp bàn giao đã qua đời, ngay cả sách hướng dẫn sử dụng cũng không để lại. Giản Lạc Thư có thể dùng nó để chiêu hồn đã coi như được cổ cầm công nhận, còn về những công năng khác, ngoại trừ việc cô tự mình khai phá ra, những người khác thật sự không giúp được gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây