Trong mắt Tông Ninh lóe lên tia quyết tuyệt, lại lấy từ trong túi ra một thứ. Giản Lạc Thư nhìn thấy liền thắc mắc: “Rốt cuộc túi của ông sâu bao nhiêu vậy? Lúc thì lấy ra thứ này, lúc thì lấy ra thứ khác, tưởng mình là Doraemon à?”
Tông Ninh căn bản không có tâm trạng đấu võ mồm với Giản Lạc Thư, ông ta nhét thứ vừa lấy ra vào miệng, phun ra một ngụm máu tim, căn biệt thự sáng sủa lập tức trở nên tối tăm, tiếng ve kêu, chim hót bên ngoài biệt thự đều biến mất, thay vào đó là âm khí đang hội tụ và tiếng ma kêu quỷ khóc khiến người ta sởn gai ốc.
Trần Phan sợ hãi lăn từ phía sau ghế sô pha ra, run rẩy đứng sau lưng Giản Lạc Thư, ôm lấy thân hình vạm vỡ của mình, khóc lóc: “Các đại sư, hình như có ma.”
Tông Ninh dùng mu bàn tay lau máu ở khóe miệng, chống nạnh cười lớn: “Cô cho rằng tôi không có tuyệt chiêu sao? Cô sai rồi, hôm nay cho dù phải đánh đổi nửa cái mạng, tôi cũng sẽ kéo cô xuống địa ngục!”
Tần Tư Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút kỳ lạ: “Tốt nhất ông nên suy nghĩ kỹ rồi hẵng quyết định!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây