Thái độ này của ông ta lại khiến Giản Lạc Thư cảm thấy vô cùng tò mò, rất muốn biết thứ bảo bối gì khiến Tông Ninh luyến tiếc như vậy.
Giản Lạc Thư bước qua hồn thể của con lệ quỷ, đi về phía Tông Ninh, Tông Ninh không dám do dự nữa, lập tức thổi còi. Theo tiếng còi vang lên, từ trong phòng chứa đồ dưới gầm cầu thang truyền đến tiếng “Bịch bịch”, hình như có thứ gì đó đang động đậy bên trong.
Nghe thấy tiếng động, trên mặt Tông Ninh lộ ra vẻ phấn khích, thổi còi càng thêm mạnh mẽ.
Cửa cầu thang bị “Rầm” một tiếng đụng tung, mấy người tỏa ra mùi hôi thối của xác chết bước ra từ bên trong, bọn họ vẻ mặt vô cảm, bước chân nặng nề, hai mắt đờ đẫn, da mặt của một người trong số đó thậm chí còn có dấu hiệu phân hủy.
Trần Phan đang trốn sau ghế sô pha nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn, lập tức hét lên kinh hãi. Tần Tư Nguyên lập tức liếc nhìn ông ta, Trần Phan run rẩy chỉ vào một ông lão trong số đó, nói: “Ông lão kia chính là người tôi đã nói bị trúng tà lúc trước, máu lấy từ đầu ngón tay toàn mùi hôi thối.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây