Tần Tư Nguyên cười lạnh một tiếng: “Cho nên mới nói tên này quá ngu ngốc, nếu như ông ta trực tiếp bỏ chạy, nói không chừng tôi còn không tìm được ông ta. Vậy mà ông ta lại cố tình để lại manh mối lớn như vậy cho tôi phát hiện, chẳng lẽ những kẻ ăn thái tuế đều bị giảm trí thông minh?”
Trần Phan: “...” Đừng tưởng tôi không nghe ra, anh đang mắng tôi ngu ngốc đấy!
Tần Tư Nguyên run tay, một sợi xích sắt màu đen xuất hiện trong tay. Trần Phan thấy vậy liền không nhịn được nhìn vào túi áo anh, rốt cuộc trong túi anh có bao nhiêu sợi xích sắt vậy, sao dùng hết sợi này đến sợi khác, cứ như vô tận vậy.
Tần Tư Nguyên phất tay, sợi xích sắt linh hoạt bay lên, đánh về phía không trung. Sau đó, Tần Tư Nguyên xoay cổ tay, sợi xích sắt giống như một chiếc móc câu móc vào thứ gì đó, theo động tác của Tần Tư Nguyên, chỉ nghe thấy một tiếng “Xoẹt”, không khí như bị xé toạc ra một lỗ hổng lớn, lộ ra một khuôn mặt dữ tợn.
Trần Phan hít một hơi lạnh, lùi lại mấy bước: “Đại sư, ông chui vào đâu vậy?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây