Giản Lạc Thư nghe đến đây, không nhịn được xen vào: “Trong thức ăn có thái tuế?”
Trần Phan gật đầu: “Lúc đó tôi không biết, sau này tôi mới hiểu. Lúc đó tôi chỉ cảm thấy quá thơm, quá ngon, không nhịn được ăn hết. Sau khi ăn xong, tôi cảm thấy mình rất tin tưởng người đàn ông trước mắt, ông ta nói gì tôi cũng muốn nghe. Người đàn ông kia kiểm tra trạng thái của tôi, giao cho tôi một nhiệm vụ, chính là đến mấy nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố Minh Giang chào hàng thái tuế.”
Trần Phan nhìn Trương Kỳ Lâm, vẻ mặt rất khó tả: “Mấy hôm nay tôi đã đến mấy nhà hàng, tuy thái tuế rất thơm, nhưng rất nhiều người đều do dự, Trương tổng là người duy nhất đồng ý giữ lại thái tuế để nghiên cứu.”
Trương Kỳ Lâm: “...”
Ý ông là tôi ngu ngốc sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây