Lúc thiếu niên, anh đá bay tên nhóc bắt nạt cô, đeo cặp sách của cô lên vai mình, khoác vai cô nói: “Sư tỷ đừng sợ, lần sau có tên khốn nào quấy rầy chị thì nói cho em biết, em sẽ bảo vệ chị.” Sau khi kế thừa đạo quán, anh đã không quản ngại xa xôi đi tìm pháp khí cho cô, khi cô đi bắt quỷ, anh luôn đứng cách cô vài bước, vừa có thể rèn luyện năng lực của cô, vừa có thể dễ dàng bảo vệ cô. Còn bây giờ, anh đứng trước mặt cô nói: “Sư tỷ, em thích chị, chị có một chút thích em không?”
Làm sao có thể không thích được chứ, sống đến tận 23 tuổi vẫn chưa từng yêu đương, chẳng phải là vì mỗi khi đối mặt với người theo đuổi, cô đều không nhịn được so sánh với sư đệ sao. Người này không đẹp trai bằng sư đệ, người kia không dịu dàng chu đáo bằng sư đệ, quan trọng là những người con trai đó chưa từng khiến cô rung động.
Giờ đây, cảm giác vừa ngại ngùng, vừa mong chờ, vừa vui sướng này, cô đã tìm thấy được ở sư đệ.
Giản Lạc Thư vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng đến toát mồ hôi và vẻ mặt bồn chồn lo lắng của Tần Tư Nguyên, anh đang chờ đợi câu trả lời của cô.
Giản Lạc Thư im lặng nhìn anh không nói gì, lúc đầu Tần Tư Nguyên còn bình tĩnh được, nhưng không lâu sau liền hoảng hốt, bàn tay nắm chặt vai Giản Lạc Thư cũng buông thõng xuống, trên mặt cố gắng nặn ra nụ cười đáng thương: “Không sao, nếu sư tỷ chưa suy nghĩ kỹ thì một tháng nữa em lại hỏi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây