Vương Vũ Phong suy nghĩ một chút, quyết định vẫn nên giấu chuyện này trong lòng, Trương đại phu là một vị trung y rất giỏi, chỉ cần ông ấy có thể chữa khỏi bệnh liệt cho mẹ nuôi, thì ông ấy là người hay ma cũng không quan trọng. Hơn nữa, Trương đại phu là người có tấm lòng nhân ái, tuy rằng là ma, nhưng vẫn cứu người, chỉ với điều này thôi, cũng không nên sợ hãi ông ấy.
Giống như đám chuyên gia lập trình mà cậu ta gặp hôm nay, tuy rằng đều là ma, nhưng thật ra cũng không khác gì lúc còn sống, đều đi làm như nhau!
Vương Vũ Phong nghĩ thông suốt, tâm trạng cũng thoải mái hơn: “Không có gì, con chỉ cảm thấy Trương đại phu rất giỏi, muốn khen ông ấy thôi.”
“Trương đại phu đương nhiên giỏi rồi!” Triệu Diễm Thu thần bí nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý đến bên này, mới hạ giọng nói với Vương Vũ Phong: “Trương đại phu lúc còn sống là một danh y rất giỏi.”
“Lúc còn sống?” Vương Vũ Phong ngạc nhiên: “Hai người biết ông ấy là ma sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây