Khóe miệng Giản Lạc Thư giật giật, nhỏ giọng nói: “Tôi nhớ sông Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà là một dòng sông máu, nghe nói dòng sông máu đó đầy rắn rết, sóng cuộn trào, mùi tanh nồng nặc, bà mà làm nhạc nước trên đó...”
Hình ảnh đó quá đẹp, không dám nhìn!
Mạnh Bà xuýt xoa, có chút không vui: “Không được sao?”
Giản Lạc Thư xòe hai tay ra: “Tôi thấy Diêm Vương sẽ không đồng ý.”
Mạnh Bà tức giận, có chút không vui: “Đẹp như vậy mà, nước sông của chúng tôi màu đỏ máu, không cần đèn cũng tự động phát sáng, mỗi ngày tôi nhìn thấy nó, trong lòng vui vẻ, canh Mạnh Bà nấu ra cũng sẽ ngon hơn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây