Trương Tịnh Ngọc im lặng hồi lâu mới chậm rãi nói: “Tôi biết, nhưng tôi đã đợi một trăm năm rồi, không gặp anh ấy một lần, tôi thật sự không cam lòng.” Cô ấy ngẩng đầu nhìn Giản Lạc Thư: “Lúc ở địa phủ, tôi cũng từng nghe nói đến Như Ý quán, người ta nói với tôi, chỉ cần tìm được Như Ý quán là có thể toại nguyện tâm nguyện. Trước khi đầu thai, tôi không thể rời khỏi địa phủ, nên không thể cầu cứu các người, bây giờ tôi đã đến Như Ý quán, cô có thể giúp tôi đúng không?”
Giản Lạc Thư im lặng nhìn cô ấy: “Bây giờ cô không phải là hồn ma, tôi có thể từ chối ủy thác của cô. Nhưng mà...” Nhìn cơ thể nhỏ bé nằm trên giường, Giản Lạc Thư đổi giọng: “Xem như nể tình chấp niệm sâu nặng của cô, tôi có thể giúp cô hỏi thăm địa phủ xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cô cũng đừng hy vọng quá nhiều, theo như lời cô, vị tướng quân kia đã đầu thai nhiều lần rồi, chắc chắn anh ta sẽ không nhớ đến cô nữa.”
Trên mặt Trương Tịnh Ngọc lộ vẻ bi thương: “Tôi biết, nhưng trong lòng tôi vẫn còn hy vọng, nhỡ đâu anh ấy cũng muốn tìm tôi thì sao?”
Nói đến đây, Giản Lạc Thư nhớ đến chuyện Trương Tịnh Ngọc mang theo ký ức kiếp trước đầu thai, liền nhìn cô ấy với vẻ khó hiểu: “Rốt cuộc cô đã trốn thoát khỏi việc uống canh Mạnh Bà như thế nào? Tuy rằng tôi chưa từng gặp Mạnh Bà, nhưng khi giao tiếp với địa phủ, tôi có thể nhận ra quy trình làm việc của họ rất nghiêm ngặt, theo lý thuyết không nên xảy ra chuyện như vậy mới đúng.”
Trương Tịnh Ngọc cười nhạt: “Tôi đã ở địa phủ một trăm năm, tám mươi năm trong số đó là để quan sát Mạnh Bà múc canh cho người khác, đương nhiên có thể tìm được cơ hội để lách luật.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây