Hôm Nay Đạo Quán Đổ Nát Vẫn Chưa Đóng Cửa

Chương 241:

Chương Trước Chương Tiếp

“Cuộc sống của tôi đơn giản và đẹp đẽ, tôi cứ nghĩ cả đời mình sẽ sống cuộc sống vô tư vô lo như vậy, nào ngờ năm tôi mười lăm tuổi, chiến tranh đột ngột bùng nổ, gia đình tôi cũng gặp biến cố lớn. Lúc tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cha tôi đã đưa tôi rời khỏi nhà vào ban đêm, đến Ma Đô, nói là sẽ đi tàu từ đó đến Hong Kong, nhưng vào đêm lên tàu, đột nhiên xảy ra bạo loạn, tôi và gia đình lạc mất nhau, từ đó bặt vô âm tín.”

Nghe đến đây, Giản Lạc Thư cũng cảm thấy thương cảm cho cô ấy, một tiểu thư cành vàng lá ngọc đột nhiên mất liên lạc với gia đình, một mình lưu lạc đầu đường xó chợ vào thời chiến loạn, nghĩ thôi cũng thấy thảm thương.

Quả nhiên, Trương Tịnh Ngọc nói tiếp: “Tôi lưu lạc đầu đường xó chợ mấy ngày, khổ sở tìm kiếm cha mẹ, cuối cùng ngất xỉu trên đường, khi tỉnh lại, tôi đã ở trong kỹ viện. Vào thời loạn lạc, một người phụ nữ đơn độc muốn sống sót, e rằng chỉ có thể vào những nơi như vậy, nhưng cho dù như vậy, tôi cũng không muốn tự hạ thấp bản thân, tôi yêu cầu chỉ bán nghệ, không bán thân. May mắn là tôi được nuôi dưỡng trong nhung lụa từ nhỏ, cả ngoại hình, vóc dáng, khí chất và tài năng đều nổi bật, tú bà cũng không muốn bán rẻ tôi, nên đã nâng tôi lên làm kỹ nữ hạng sang, chỉ hát và tiếp rượu.”

“Lúc đó có một vị tướng quân trẻ tuổi rất thích tôi, thường xuyên đến nghe tôi hát, có anh ấy bảo vệ, tú bà cũng không dám ép tôi tiếp khách. Năm tôi mười tám tuổi, cuối cùng anh ấy cũng hỏi tôi có muốn làm thiếp của anh ấy hay không, tôi đương nhiên đồng ý, anh ấy trẻ trung, nho nhã, đẹp trai, lại biết tiếng Anh, nhìn từ góc độ nào cũng là người chồng lý tưởng. Nhưng mẹ anh ấy không đồng ý cho tôi bước vào cửa, cho rằng tôi sẽ làm hỏng thanh danh của gia đình, anh ấy liền mua một căn nhà nhỏ để tôi ở, còn nói với tôi tuy rằng không thể rước tôi về nhà bằng kiệu tám người khiêng, nhưng cũng sẽ chọn ngày lành tháng tốt, mời bạn bè đến dự tiệc rượu, chính thức nạp tôi làm thiếp.”

“Vào ngày tổ chức tiệc rượu, tôi mặc áo cưới đỏ, vui mừng ngồi trong phòng tân hôn, chờ anh ấy đến vén khăn voan cho tôi, còn anh ấy thì đang ở ngoài tiếp khách. Đúng lúc này, thuộc hạ của anh ấy đến báo tin, nói chiến sự bất ngờ nổ ra, anh ấy vội vàng chạy vào, nói với tôi một câu “đợi anh”, thậm chí còn không kịp vén khăn voan cho tôi.”


Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)