Giản Lạc Thư nghiêm túc giải thích: “Đối với trường hợp như con gái anh, câu hồn phách ra ngoài kiểm tra là phương pháp trực quan nhất. Hồn phách của con bé ở trong cơ thể, vì bị cơ thể hạn chế, nên chỉ có thể thể hiện một phần, còn khi hồn phách rời khỏi cơ thể, tất cả hạn chế đều biến mất, chúng ta mới có thể hiểu rõ hơn về tình trạng hồn phách của con bé.”
Tuy rằng Trương Thiên Hải không hiểu lắm, nhưng cảm thấy Giản Lạc Thư nói rất chuyên nghiệp, bèn gật đầu đồng ý.
Giản Lạc Thư kéo hết rèm cửa sổ xuống, trong phòng lập tức tối hơn nhiều, cô lấy từ trong tủ bên cạnh ra một lá bùa dán lên người cô bé, sau đó dùng bút vẽ bùa chấm chu sa, vẽ một lá bùa câu hồn lên trán cô bé. Tiếp theo, cô dùng ngón tay móc nhẹ, một bóng hình trong suốt lắc lư chui ra khỏi cơ thể đứa bé.
Cả nhà họ Trương nhìn thấy Trương Tịnh Ngọc bán trong suốt, đều ngây người, bóng dáng này quả thật là từ trong cơ thể đứa bé chui ra, nhưng trên khuôn mặt non nớt đó hoàn toàn không có nét ngây thơ của trẻ con, ngược lại có chút tang thương.
Giản Lạc Thư cầm lá bùa, chỉ vào hồn phách của Trương Tịnh Ngọc, hồn phách nhanh chóng trở nên rõ nét, rơi xuống đất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây