“Bà ấy là mẹ nuôi của con.” Vương Vũ Phong trầm giọng nói: “Cha nuôi con không có khả năng sinh con, bà nội con liền mua con từ tay bọn buôn người, để con làm con cho nhà bọn họ. Lúc đó mẹ con rất sốc, muốn báo cảnh sát, đưa con về, nhưng cha nuôi con nói là ông ta bỏ tiền ra mua con về, nếu mẹ con dám báo cảnh sát, ông ta sẽ mang con đi chết cùng. Mẹ con biết tính cách điên rồ của cha nuôi, không dám liều mạng với con, chỉ có thể dặn dò con phải nhớ rõ tên và quê quán của mình, sau này nhất định phải tìm lại cha mẹ ruột.”
“Cha nuôi con vì sức khỏe không tốt nên tính tình rất nóng nảy, thường xuyên đánh đập con, mẹ con không nỡ, mỗi lần đều che chắn trước mặt con, chịu đựng thay con. Cha nuôi con không có công việc ổn định, bình thường chỉ làm những công việc lặt vặt, kiếm đủ tiền để ông ta uống rượu, thường ngày đều là mẹ con kiếm tiền nuôi gia đình. Mẹ con sợ thiệt thòi cho con, một mình làm hai công việc để nuôi con ăn học. Lúc con học lớp chín, cha nuôi con bảo con bỏ học đi làm, mẹ con kiên quyết phản đối, cho dù có bị đánh đập như thế nào, bà ấy vẫn kiên trì cho con đi học.”
Vương Vũ Phong nhìn người phụ nữ trên giường, trong mắt tràn đầy thương xót: “Thật ra sức khỏe bà ấy không tốt, nhưng vì con, bà ấy thật sự đã dốc hết tâm sức, làm đủ mọi công việc vất vả, bẩn thỉu, thậm chí còn đến công trường làm công việc khuân vác gạch. Lúc con học lớp mười một, bà ấy bị tường gạch ở công trường đổ sập đè vào eo, bị liệt nửa người dưới. Nhìn thấy mẹ con không thể kiếm tiền nữa, cha nuôi con liền ly hôn với mẹ con, muốn bỏ mặc bà ấy tự sinh tự diệt.”
Người phụ nữ trên giường tỉnh dậy, bà ấy nhắm mắt không mở ra, nhưng nước mắt lại chảy xuống, Vương Vũ Phong đưa tay lau nước mắt cho bà ấy, bình tĩnh nói: “Ngày hôm đó, lần đầu tiên con lấy hết can đảm đánh cha nuôi một trận, sau đó con đưa mẹ con rời khỏi ngôi nhà đó, dùng tiền học bổng của con để thuê một căn phòng nhỏ. Ban ngày, con tranh thủ lúc nghỉ giữa giờ học để về cho bà ăn cơm, thay bỉm, buổi tối về nhà massage chân cho bà. Bà ấy luôn bảo con đi tìm cha mẹ ruột của mình, không muốn con bị bà ấy liên lụy. Nhưng con là do bà ấy nuôi lớn, con không thể bỏ rơi bà ấy, trong lòng con, bà ấy mãi mãi là mẹ của con.”
Vương Vũ Phong nhìn Triệu Diễm Thu, trên mặt tràn đầy áy náy: “Mẹ, xin lỗi, có lẽ tạm thời con không thể về nhà với mẹ, con phải chăm sóc mẹ nuôi của con.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây