Triệu Diễm Thu ngẩng đầu lên, ngây người nhìn chồng, một lúc lâu sau, nước mắt tuôn rơi: “Em nhớ ra rồi, anh đã chết, hôm nay là ngày cúng thất đầu của anh, anh về thăm em.”
Vương Quang Phúc thở dài, đưa tay lau nước mắt cho Triệu Diễm Thu: “Anh đã chết, nhưng cuộc sống của em vẫn phải tiếp tục, tối nay em nấu nhiều món ăn như vậy, sao em không ăn miếng nào? Nếu em làm hỏng sức khỏe, sau này ai chăm sóc con trai chúng ta?”
Triệu Diễm Thu nghe xong, càng thêm đau lòng: “Không biết trước khi chết, em có thể gặp lại Tiểu Hổ nhà mình một lần nữa hay không, anh nói xem, lúc trước chúng ta kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì, ngay cả con cũng không giữ được, nếu biết trước...”
Triệu Diễm Thu nói đến đây, không nói tiếp được nữa, trên đời này nào có nhiều chuyện “nếu biết trước” như vậy, nếu biết trước mọi chuyện, thì nhân gian này sẽ không còn vui buồn tan hợp nữa.
Vương Quang Phúc ngồi bên cạnh Triệu Diễm Thu, hào hứng nói: “Nhất định có thể tìm được, sau khi chết, anh mới biết ở Minh Giang có một nơi gọi là Như Ý quán, nơi đó có thể giải quyết chấp niệm của người chết, giúp họ toại nguyện tâm nguyện. Hôm nay anh đã đến Như Ý quán, quan chủ vừa xem bói đã tính ra được tung tích của con trai, ngày mai quan chủ Như Ý quán sẽ đưa anh đi, sau khi xác nhận thân phận của con, sẽ để con liên lạc với em.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây