Tôn Mặc Mặc nghe đến say mê, thậm chí còn ngưỡng mộ giơ ngón tay cái với Giản Lạc Thư: “Quan chủ làm tốt lắm! Tần đại ca vừa đẹp trai vừa có vóc dáng chuẩn, nếu không phải sợ bị Tần đại ca bóp chết, tôi cũng muốn lén nhìn.”
Vương Quang Phúc nghe thấy câu này, trực tiếp rơi từ trên không xuống đất: “Đừng có tung tin đồn nữa, vừa rồi quan chủ đã phong bế miệng tôi, nếu các người cứ nói quá như vậy, lỡ quan chủ tức giận, không giúp tôi tìm con trai nữa thì sao?”
“Không đâu, quan chủ làm việc rất có nguyên tắc, lúc nên đánh thì tuyệt đối không nương tay, nhưng đã hứa với người khác thì cũng sẽ giữ lời, anh yên tâm đi.” Mã Chấn Hoa nhấc Vương Quang Phúc đang nằm bẹp dưới đất lên, nhiệt tình hỏi: “Anh còn nghe được tin đồn nào khác không? Ví dụ như Tần đại ca muốn “phản công”, lén nhìn lại.”
“Đừng có nói nhảm nữa, anh tưởng chỉ có anh sợ ngọc như ý của quan chủ thôi sao? Tần đại ca cũng rất sợ đấy!” Tôn Mặc Mặc liếc xéo Mã Chấn Hoa, gọi Vương Quang Phúc lại: “Anh ôm tiền giấy là muốn mua đồ sao?”
Vương Quang Phúc lập tức đặt hết tiền giấy trong lòng lên quầy, lại lấy ra mười mấy gói hương từ trong áo: “Tôi muốn mua bùa báo mộng, số tiền giấy này đủ không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây