“Vậy thái độ của con gái ông thế nào?” Giản Lạc Thư quay đầu nhìn con ma: “Là muốn nhẫn nhịn cho êm cửa êm nhà hay là dừng lại đúng lúc? Tôi nói cho ông biết, nếu cô ấy có chí khí, không cần tiền, tôi cũng sẽ giúp; còn nếu cô ấy là loại người không phân biệt được phải trái, thì ông đừng tìm tôi nữa, tôi sợ tôi nhịn không được, đánh luôn cả cô ta.”
Con ma vội vàng xua tay: “Tôi thấy con gái tôi đã âm thầm nhờ bạn thân liên hệ luật sư rồi, muốn sau khi ở cữ xong sẽ ly hôn. Nhưng tôi thấy đứa bạn thân đó cũng không phải người tốt lành gì, lén lút qua lại với con rể tôi, giả vờ hai mang. Tôi sợ nó không những không giúp con gái tôi mà còn bán đứng nó.”
Con ma thở dài: “Tôi chỉ là một hồn ma bình thường, chỉ biết tức giận mà không làm gì được, xin Giản quan chủ nhất định phải giúp tôi.”
Giản Lạc Thư nghiến răng, cười lạnh: “Yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi thích nhất là đối phó với loại người này!”
Con ma thở phào nhẹ nhõm: “Tôi biết, ủy thác cho Như Ý quán làm việc gì cũng phải trả thù lao, tiền giấy thì quan chủ chắc chắn không thiếu. Tình cờ lúc còn sống tôi là giáo sư, giảng viên hướng dẫn thạc sĩ của Học viện Âm nhạc XX, từ năm 5 tuổi đã theo sư phụ học đàn cổ cầm, cũng có chút thành tựu trong lĩnh vực này, hay là tôi dạy quan chủ đàn cổ cầm để làm thù lao được không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây