Lâm Mịch thay quần áo sạch sẽ xong, lấy gương ra soi, phấn trên mặt trôi mất hơn nửa, trắng bệch nhìn quả thật rất dọa người. Lâm Mịch bực bội vô cùng, bèn bôi thêm một lớp cách ly, một lớp kem nền, một lớp cushion, một lớp phấn phủ, một lớp má hồng, vừa làm vừa lẩm bẩm: “Cảnh tượng lúc nãy oai phong lẫm liệt như vậy, thế mà bị mấy thứ phấn son này phá hỏng hết, lần sau nhất định không được ham rẻ nữa, phải mua loại chống nước mới được!”
Lâm Mịch thu dọn xong xuôi lại bay về hiện trường, vẫn từ sau gốc cây đi ra, trả lại tấm ga trải giường cho bà cô tốt bụng lúc nãy. Bà cô vừa cầm ga trải giường vừa tấm tắc khen: “Lúc nãy tôi thu ga trải giường nghe thấy động tĩnh nên chạy đến ngay, nếu không thì cậu chẳng có gì mà dùng. Nhìn sắc mặt cậu bây giờ đã khá hơn rồi, chỉ là tay vẫn lạnh ngắt. Cậu còn trẻ như vậy mà đã yếu thế này rồi, nghe lời tôi đi, về sau tìm một thầy thuốc Đông y giỏi để điều trị cho tốt.”
Lâm Mịch cười gượng gạo: “Mấy tháng nay tay cháu mới bị lạnh, trước đây sức khỏe cháu tốt lắm.”
Vẻ mặt bà cô trở nên vô cùng nghiêm túc: “Có phải hay thức khuya không? Không biết mấy người trẻ các cậu bây giờ làm sao nữa, ai cũng thích thức khuya, như vậy không được đâu, sẽ tổn hại nguyên khí đấy.”
“Cảm ơn bà, cháu biết rồi.” Thấy thuyền chở thi thể đã đi xa, Lâm Mịch vội vàng rút tay ra: “Bà ơi, cảm ơn bà vì tấm ga trải giường, về nhà bà nhớ giặt giũ phơi phóng cho kỹ để xua đuổi tà khí nhé.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây