Hôm Nay Đạo Quán Đổ Nát Vẫn Chưa Đóng Cửa

Chương 17:

Chương Trước Chương Tiếp

Trên mặt Trương Chân Duyên hiện lên một tia chần chừ, đúng lúc này nam quỷ vươn tay ôm cô bé chặt hơn, giọng nhu hòa như có thể tan chảy: “Anh mang em đi tìm mẹ, bà ấy đang rất nhớ em. Sau này ba người chúng ta sẽ sống bên nhau.”

Trương Chân Duyên vừa mới do dự đã bị câu này đánh tan, trên mặt lộ ra biểu tình chờ mong.

“Em không cần nghe hắn nói bậy! Trương Chân Duyên, là mẹ em nhờ chị tới cứu em, bà ấy không hy vọng em chết.” Giản Lạc Thư từ trong túi móc ra chiếc nhẫn: “Em xem, đây là tín vật mẹ em cho chị.”

Trương Chân Duyên nghe hai chữ “mẹ”, giãy giụa từ lòng nam quỷ ngồi dậy, xoay người nhìn Giản Lạc Thư, ánh mắt lơ mơ nhìn chiếc nhẫn rồi nháy mắt sáng lên: “Mẹ!”

Đứng bên cạnh, Trương Hữu Thành cũng ngây ngẩn cả người, không ai quen thuộc chiếc nhẫn này hơn ông. Năm đó khi kết hôn với Tôn Mặc Mặc, ông không tích cóp được bao nhiêu tiền, trừ đồ dùng cuối cùng trong túi chỉ còn chưa đến một ngàn đồng. Khi đó muốn mua nhẫn kim cương, nhưng giá cao chót vót làm Trương Hữu Thành chùn bước. Hai người đi dạo trên phố rất lâu, cuối cùng phát hiện một tiệm vàng nhận chế tác nhẫn, hai người lập tức vào, tựa đầu thương lượng hơn hai giờ mới thiết kế xong chiếc nhẫn này.

Trong mắt người chuyên nghiệp, chiếc nhẫn này thiết kế vụng về, tạo hình cũng thực khoa trương, nhưng đối với hai người họ lại tràn đầy tình yêu.

Sau khi Tôn Mặc Mặc bất ngờ qua đời, trong lúc hỏa táng, Trương Hữu Thành không tháo chiếc nhẫn ra, để nó cùng cô ấy vào lò thiêu. Khi thu gom tro cốt, chiếc nhẫn đã bị nung chảy thành một viên ngọc vàng, nằm giữa đống tro xám trắng, không còn chút ánh sáng nào.

Trương Hữu Thành không ngờ rằng trong đời mình lại có ngày được nhìn thấy chiếc nhẫn đó lần nữa.

Ông mấp máy môi, cảm thấy chuyện này thật khó tin, nhưng khi nhìn lại gã nam quỷ đầy máu trong phòng, ông lại thấy chẳng có gì lạ lùng nữa.

Nếu người khác chết có thể thành quỷ thì tại sao vợ mình lại không thể?

Đôi mắt Trương Hữu Thành lóe lên tia sáng, Trương Chân Duyên cũng vô thức buông gã nam quỷ ra, mắt dán chặt vào chiếc nhẫn trong tay Giản Lạc Thư, rồi bước xuống giường tiến về phía cô.

Gã nam quỷ tên Trần Thần thấy Trương Chân Duyên rời khỏi vòng tay mình, khuôn mặt đầy máu biến mất, lộ ra gương mặt trẻ trung tuấn tú. Chỉ là sắc mặt hắn rất u ám, đôi mắt đầy ác ý, khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy rùng mình.

Thấy Trương Chân Duyên định rời khỏi mình, Trần Thần liền nắm chặt cổ tay cô bé, giọng nói không còn chút dịu dàng nào, từng chữ đều lạnh lẽo: “Em không muốn ở bên anh nữa sao?”

Trương Chân Duyên nhìn gương mặt thanh tú của Trần Thần, hai má tái nhợt bỗng ửng hồng, trong mắt cũng thêm phần e thẹn: “Muốn.”

Thấy phản ứng của Trương Chân Duyên, Trần Thần hài lòng hôn nhẹ lên môi cô bé rồi kéo tay đối phương về phía cửa sổ: “Ngoan, em chỉ cần nhảy xuống, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.”

Nhìn Trương Chân Duyên bị Trần Thần kéo đi mà không phản ứng gì, Giản Lạc Thư vội thu chiếc nhẫn lại và lao vào phòng, nhưng vừa bước vào thì như bị một tấm lưới vô hình chặn lại, dù cố gắng hết sức cũng không thể tiến thêm bước nào.

Dù rất lo lắng nhưng đầu óc Giản Lạc Thư vẫn hoạt động nhanh chóng, những câu thần chú đã học lướt qua trong đầu như một chương trình, cô nhanh chóng nghĩ ra cách đối phó.

Tay kết ấn, miệng niệm chú, một luồng khí âm dương kỳ lạ từ cô bùng lên, tấm lưới vô hình chặn cô khi chạm vào luồng khí âm dương không chỉ bị xé toạc mà còn bị hòa tan.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)